CỘNG ĐOÀN CHÚA KITÔ PHỤC SINH

TRUNG TÂM ĐỨC BÀ PHÙ HỘ CÁC GIÁO HỮU

1616 Pyrenees Avenue - Stockton, CA 95210

SUY NIỆM CN LỄ HIỂN LINH 3-1-2016

Đăng vào: 15:01 NGÀY 02/01/2016        Số lượt xem: 1783

Mọi người đều đến với ông

(09.01.2016 – Thứ Bảy sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Ga 3, 22-30
Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đi tới miền Giu-đê. Người ở lại nơi ấy với các ông và làm phép rửa. Còn ông Gio-an, ông cũng đang làm phép rửa tại Ê-nôn, gần Sa-lim, vì ở đấy có nhiều nước, và người ta thường đến chịu phép rửa. Lúc ấy, ông Gio-an chưa bị tống giam.

Bấy giờ, có một cuộc tranh luận xảy ra giữa các môn đệ của ông Gio-an và một người Do-thái về việc thanh tẩy. Họ đến gặp ông Gio-an và nói : "Thưa thầy, người trước đây đã ở với thầy bên kia sông Gio-đan và được thầy làm chứng cho, bây giờ ông ấy cũng đang làm phép rửa, và thiên hạ đều đến với ông." Ông Gio-an trả lời: "Chẳng ai có thể nhận được gì mà không do Trời ban. Chính anh em làm chứng cho thầy là thầy đã nói : 'Tôi đây không phải là Đấng Ki-tô, mà là kẻ được sai đi trước mặt Người.' Ai cưới cô dâu, người ấy là chú rể. Còn người bạn của chú rể đứng đó nghe chàng, thì vui mừng hớn hở vì được nghe tiếng nói của chàng. Đó là niềm vui của thầy, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn. Người phải nổi bật lên, còn thầy phải lu mờ đi.

Suy Niệm

Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Đức Giêsu tỏ mình tại một nơi nào đó thuộc vùng đất Giuđê. Nơi đây Đức Giêsu và các môn đệ ở với nhau, và Ngài đã làm phép rửa. Tại một nơi khác có tên là Ênôn, gần Salim, có lẽ thuộc vùng Samaria, Gioan Tây Giả cũng đang làm phép rửa cho những người đến với ông. Như thế ở hai nơi khác nhau, có hai phép rửa khác nhau, được làm bởi hai người khác nhau.

Ta không thấy có gì khác biệt về bản chất giữa hai phép rửa này. Chỉ có điều là phép rửa của Đức Giêsu thu hút được nhiều người hơn. Các môn đệ của ông Gioan đã nhận thấy điều đó và họ đi báo cho Thầy Gioan của mình một tin không vui: “Mọi người đều đến với ông ấy!” (c. 26). Họ khó chịu vì Đức Giêsu, người đã từng được Thầy của họ làm chứng, người đã sống bên Thầy ở bên kia sông Giođan (c. 26), bây giờ lại nổi tiếng hơn Thầy. Ông Gioan lại chẳng hề khó chịu chút nào. Ông chưa bao giờ quên sứ mạng của mình là làm chứng cho Đức Giêsu, Đấng mà ông đã thấy Thần Khí ngự xuống khi chịu phép rửa.. Gioan biết sự cao trọng của mình nằm ở đâu: Ông là người được Thiên Chúa sai đến trước Đức Kitô (c. 28). Ông không phải là chú rể, ông chỉ là bạn của chú rể, vì thế ông không có quyền “có cô dâu” (c.29). Cựu Ước coi dân Ítraen là cô dâu (Is 62, 4-5; Gr 2, 2; Hs 2, 21). Tân Ước coi Giáo Hội Kitô là cô dâu (2 Cr 11, 2; Ep5, 25-27. 31-32). Ông Gioan coi Đức Giêsu là chú rể, và ông đứng đó nghe chàng. Ông vui mừng hớn hở khi nghe được tiếng nói của chàng.

Khi người ta kéo đến với Đức Giêsu để chịu phép rửa, thì ông Gioan biết rằng mình đã thành công trong sứ vụ của mình, sứ vụ làm nhịp cầu cho Dân Chúa và Đức Giêsu Kitô gặp nhau. Ông như reo lên vì mãn nguyện: “Đó là niềm vui của Thầy, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn” (c.29). Chúng ta không quên ơn Gioan, không quên sự xóa mình của ông. Đức Giêsu được hiển linh, được nổi bật, chính vì Gioan đã chịu lu mờ đi.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con thấy Chúa thật lớn lao, để đối với con, mọi sự khác trở thành bé nhỏ.

Xin cho con thấy Chúa thật bao la, để cả mặt đất cũng chưa vừa cho con sống.

Xin cho con thấy Chúa thật thẳm sâu, để con dễ đón nhận nỗi khổ đau sâu thẳm nhất.

Lạy Chúa Giêsu, xin làm cho con thật mạnh mẽ, để không nỗi thất vọng nào còn chạm được tới con.

Xin làm cho con thật đầy ắp, để ngay cả một ước muốn nhỏ cũng không còn có chỗ trong con.

Xin làm cho con thật lặng lẽ, để con chỉ còn loan báo Chúa mà thôi.

Xin Chúa ngự trong con thật sống động, để không phải là con, mà là chính Ngài đang sống.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Hãy đi trình diện tư tế

(8.1.2016 – Thứ Sáu sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Lc 5, 12-16
Khi ấy, Đức Giê-su đang ở trong một thành kia ; có một người đầy phong hủi vừa thấy Người, liền sấp mặt xuống, xin Người rằng : "Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Người giơ tay đụng vào anh ta và bảo : "Tôi muốn, anh sạch đi." Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh. Rồi Người truyền anh ta không được nói với ai, và Người bảo : "Hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được sạch, thì hãy dâng của lễ như ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết."

Tiếng đồn về Người ngày càng lan rộng ; đám đông lũ lượt tuôn đến để nghe Người và để được chữa bệnh. Nhưng Người lui vào nơi hoang vắng mà cầu nguyện.

Suy Niệm

Qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu vừa tỏ mình, vừa giấu mình. Ngài giấu mình khi Ngài ra lệnh cho người phong không được nói với ai. Nhưng hẳn anh ấy cũng khó giữ kín chuyện này, khi anh đi gặp các tư tế. Thế nên cuối cùng tiếng đồn về Ngài đã lan ra, khiến người ta nô nức, lũ lượt kéo đến với Ngài (c. 15). Đức Giêsu đã không thể giấu mình trước đám đông dân chúng. Ngài lôi cuốn họ như một vị giảng thuyết và như một người chữa lành. Con người mãi mãi cần sức mạnh tinh thần và sức khỏe thân xác. Đức Giêsu đem đến cả hai điều ấy cho hạnh phúc con người.

Hãy nhìn người phong, mình anh đầy những vết lở loét. Anh đến với Đức Giêsu, sấp mặt xuống nài xin. “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch” (c.12). Lời nguyện của người phong là lời cầu xin mẫu mực cho ta. Dĩ nhiên là anh ấy rất muốn được khỏi căn bệnh nan y này, căn bệnh đã làm tan nát thân xác anh và cả cuộc đời anh, Hơn nữa, nó còn bắt anh trở nên kẻ sống ngoài lề xã hội và tôn giáo. Nhưng anh vẫn không để ước muốn quá đỗi bình thường của mình lấn lướt. Anh đặt ước muốn ấy dưới ước muốn của Đức Giêsu. “Nếu Ngài muốn !” nghĩa là Ngài có thể và có quyền không muốn. Anh để cho Đức Giêsu được tự do muốn điều Ngài muốn. “Ngài có thể làm tôi được sạch: anh tin vào khả năng của Ngài, khả năng làm cho những vết lở loét kia biến mất. Chính khi Đức Giêsu được tự do, được tin cậy và phó thác, thì dường như Ngài không thể từ chối được nữa. “Tôi muốn, anh hãy được sạch.” Đức Giêsu tẩy sạch anh bằng một ước muốn được nói ra lời, kết hợp với một cử chỉ đầy yêu thương là đưa bàn tay ra đụng vào anh.

Khi cầu xin, bạn hãy để cho Chúa được tự do giúp bạn, theo ý muốn của Chúa, theo cách của Chúa, vào lúc của Chúa. Đừng dạy Chúa phải làm gì, vì Chúa biết điều tốt nhất cho bạn.

Cầu Nguyện

Chỉ mong tôi chẳng còn gì, nhờ thế Người là tất cả của tôi.

Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì, nhờ thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi, đến với Người trong mọi sự, và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.

Chỉ mong tôi chẳng còn gì, nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.

Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì, nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi. (R. Tagore)

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Trả lại tự do

(7.1.2016 – Thứ Năm sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Lc 4, 14-22a
Khi ấy, Ðức Giêsu trở về miền Galilê, và tiếng tăm Người đồn ra khắp vùng lân cận. Người giảng dạy trong các hội đường của họ, và được mọi người tôn vinh.

Rồi Ðức Giêsu đến Nadarét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sabát, và đứng lên đọc Sách Thánh. Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ Isaia. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng:

“Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa.”

Ðức Giêsu cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai quý vị vừa nghe”. Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.

Suy Niệm

Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Đức Giêsu tỏ mình. Ngài không tỏ mình cho một đám đông trong hoang địa, nhưng tỏ mình cho người dân làng Nadarét, tại hội đường của họ. Thánh Luca đã muốn chọn Nadarét thay vì Caphácnaum làm nơi Đức Giêsu bày tỏ con người và chương trình hành động của Ngài. Nadarét là một ngôi làng nhỏ, chẳng có gì nổi bật (x.Ga 1, 46), nhưng ở đây, Con Thiên Chúa làm người đã sống hơn chín phần mười đời mình như một người thợ (Mc 6, 3), con của một ông thợ khác (Mt 13, 55). Ở đây, Đức Giêsu đã lớn lên từ từ về mọi mặt (Lc 2, 40). Bé Giêsu, cậu Giêsu, chú Giêsu rồi ông Giêsu. Ngài sống như một người bình thường, không có hào quang trên đầu, cũng không làm nhiều phép lạ như các sách ngụy thư đã kể.

Hôm nay, Đức Giêsu trở lại làng xưa, nơi có biết bao kỷ niệm. Vì là ngày sabát, theo thói tục, Ngài đến hội đường. Ông trưởng hội đường đã mời Ngài đọc sách thánh và diễn giải. Hãy ngắm nhìn cử chỉ đĩnh đạc của Đức Giêsu. Ngài đứng lên, nhận cuộn sách, mở ra; sau khi đọc, Ngài cuộn sách, trả lại và ngồi xuống. Đức Giêsu đã cố ý chọn đoạn sách Isaia 61, 1-2 Ngài thấy đoạn sách thánh đó nói về mình, về sứ vụ tương lai: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai quý vị vừa nghe.” Như thế chính Ngài nhận mình là Đấng có Thần Khí Chúa ngự trên, nhận mình là Mêsia, Đấng được xức dầu để thi hành một sứ mạng.

Sứ mạng của Đức Giêsu chủ yếu là loan báo và công bố (Lc 4, 18-19). Sứ mạng ấy nhắm đến những người bất hạnh trong xã hội: người nghèo, người bị giam cầm, người bị mù lòa, bị áp bức. Đức Giêsu như đến để mở một Năm Thánh đặc biệt, Năm hồng ân. Ơn nổi bật là ơn trả lại tự do cho tù nhân và cho người bị áp bức (aphesis). Vẫn luôn có những người tự nhốt mình trong nhà tù của thành kiến, thói quen… Xin được ơn tự do để thoát khỏi sự chi phối của cái tôi ích kỷ.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, ai trong chúng con cũng thích tự do, nhưng mặt khác chúng con thấy mình dễ bị nô lệ. Có nhiều xiềng xích do chính chúng con tạo ra. Xin giúp chúng con được tự do thực sự: tự do trước những đòi hỏi của thân xác, tự do trước đam mê của trái tim, tự do trước những thành kiến của trí tuệ. Xin giải phóng chúng con khỏi cái tôi ích kỷ, để dễ nhận ra những đòi hỏi tế nhị của Chúa, để nhạy cảm trước nhu cầu bé nhỏ của anh em.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con được tự do như Chúa. Chúa tự do trước những ràng buộc hẹp hòi, khi Chúa đồng bàn với người tội lỗi và chữa bệnh ngày Sabát. Chúa tự do trước những thế lực đang ngăm đe, khi Chúa không ngần ngại nói sự thật. Chúa tự do trước khổ đau, nhục nhã và cái chết, vì Chúa yêu mến Cha và nhân loại đến cùng. Xin cho chúng con đôi cánh của tình yêu hiến dâng, để chúng con được tự do bay cao.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J


Đến với các ông

(06.1.2016 – Thứ Tư sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Mc 6, 45-52
Khi ấy, Ðức Giêsu bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia về phía thành Bétxaiđa trước, trong lúc Người giải tán đám đông. Sau khi từ biệt các ông, Người lên núi cầu nguyện. Chiều đến, chiếc thuyền đang ở giữa biển hồ, chỉ còn một mình Người ở trên đất. Người thấy các ông phải vất vả chèo chống vì gió ngược, nên vào khoảng canh tư đêm ấy, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông và Người định vượt các ông. Nhưng khi các ông thấy Người đi trên mặt biển, lại tưởng là ma, thì la lên. Quả thế, tất cả các ông đều nhìn thấy Người và đều hoảng hốt. Lập tức, Người bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Người lên thuyền với các ông, và gió lặng. Các ông cảm thấy bàng hoàng sửng sốt, vì các ông đã không hiểu ý nghĩa phép lạ bánh hoá nhiều: lòng trí các ông còn ngu muội!

Suy Niệm

Bài Tin Mừng hôm qua cho thấy Đức Giêsu tỏ mình cho dân chúng như một người mục tử lo cho nhu cầu vật chất và tinh thần của đoàn chiên. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu tỏ mình cho riêng các môn đệ. Ngài xuất hiện như người có uy quyền trên biển cả và cuồng phong.

Sau phép lạ bánh hóa nhiều, Đức Giêsu trả lại sự lặng lẽ cho vùng hoang địa. Ngài bắt buộc các môn đệ lên thuyền sang bờ bên kia trước, Còn Ngài thì đi giải tán đám đông cuồng nhiệt muốn tôn Ngài làm vua. Hãy lắng nghe sự tĩnh lặng của nơi hoang vu này, của núi và đất. Chỉ còn lại một mình Đức Giêsu, sẵn sàng bước vào cuộc trò chuyện với Cha. ãy cảm được sự lắng xuống của tâm hồn Ngài, sau một thành công vang dội. Đức Giêsu chìm sâu trong cầu nguyện với Cha, nhưng Ngài vẫn biết điều gì đang xảy ra cho môn đệ. Ngài đang ở trên mặt đất vững vàng, còn họ phải lênh đênh giữa biển, vất vả chèo chống vì gió ngược.

Hãy chiêm ngắm cách tỏ mình đặc biệt của Đức Giêsu cho các môn đệ. Ngài “đến với các ông” vào lúc trời gần sáng, lúc chưa thấy rõ mặt người. Ngài đến khi các môn đệ đã qua một đêm mệt mỏi, vắng Thầy. Ngài đến một cách khác thường bằng cách đi trên mặt nước biển Ngài đến khiến các ông nhìn thấy tưởng là ma, hoảng hốt la lên. Ngài đến đem lại bình an: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ !” Ngài bước vào con thuyền của các ông, và trời lặng gió.

Chúng ta cần làm quen với những kiểu tỏ mình khác thường của Chúa. Ngài đến với ta vào lúc không ngờ, dưới những dáng dấp kỳ lạ. Chúng ta phải có khả năng nhận ra khuôn mặt Ngài trong bóng tối lờ mờ, giữa những thất bại, nhọc nhằn, giữa những cô đơn, sợ hãi. Ngài đến đem bình an mà ta tưởng là yêu ma. Biết bao lần ta gặp gió ngược trong đời, nỗ lực nhiều nhưng tiến tới chẳng bao nhiêu. Nhưng kinh nghiệm một mình với gió ngược mà không có Thầy ở bên cũng là một kinh nghiệm đáng quý.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con nhìn thấy sự hiện diện của Chúa ở bên con dưới muôn ngàn dáng vẻ. Chúa hiện diện lặng lẽ như tấm bánh nơi nhà Tạm, nhưng Chúa cũng ở nơi những ai nghèo khổ, những người sống không ra người. Chúa hiện diện sống động nơi vị linh mục, nhưng Chúa cũng có mặt ở nơi hai, ba người gặp gỡ nhau để chia sẻ Lời Chúa. Chúa hiện diện nơi Giáo Hội gồm những con người yếu đuối, bất toàn, và Chúa cũng ở rất sâu trong lòng từng Kitô hữu.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con thấy Chúa đang tạo dựng cả vũ trụ và đang đưa dòng lịch sử này về với Chúa. Xin cho con gặp Chúa nơi bất cứ ai là người vì họ có cùng khuôn mặt với Chúa. Xin cho con khám phá ra Chúa đang hẹn gặp con nơi mọi biến cố buồn vui của đời thường. Ước gì con thấy Chúa ở khắp nơi, thấy đâu đâu cũng là nhà của Chúa. Và ước gì con đừng bỏ lỡ bao cơ hội gặp Chúa trên bước đường đời của con. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J


Ai nấy được no nê

(05.1.2016 – Thứ Ba sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Mc 6, 34-44
Khi ấy, Chúa Giêsu xem thấy dân chúng đông đảo thì động lòng thương xót họ, vì họ như chiên không người chăn giữ, và Người bắt đầu giảng dạy họ nhiều điều. Và khi giờ đã muộn, các môn đệ đến thưa Người rằng: “Chỗ này hoang vắng, mà giờ đã muộn, xin Thầy giải tán họ, để họ đi tới các làng các xóm gần đây mà mua gì ăn”. Chúa Giêsu trả lời họ rằng: “Các con hãy cho họ ăn đi”. Họ thưa Người: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng bạc bánh để phát cho họ ăn”. Người nói với họ: “Các con có mấy cái bánh? Hãy đi xem”. Khi biết được rồi, họ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá”. Người ra lệnh cho họ bảo mọi người ngồi xuống làm thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống từng nhóm, chỗ một trăm, chỗ năm mươi. Người cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời mà chúc tụng, rồi bẻ bánh ra và trao cho các môn đệ, để họ phân phát cho người ta; còn hai con cá, Người cũng chia cho mọi người. Và tất cả đều ăn no. Mụn bánh và cá còn dư lại, người ta lượm được mười hai thúng đầy. Mà số người ăn là năm ngàn người.

Suy Niệm

Trên thế giới hiện nay có gần một tỷ người đói ăn, Và nhiều nơi ở châu Phi vẫn có bao trẻ thơ chết đói. Có người coi tôn giáo là duy tâm, sống lơ lửng với những ý tưởng đẹp, và loay hoay với chuyện cứu rỗi linh hồn. Nhưng Thiên Chúa ta gặp trong Kinh Thánh lại là một Thiên Chúa để ý đến cái đói của thân xác con người. Thiên Chúa ấy đã cung ứng manna, thịt chim cút và nước uống cho dân Người trong cuộc hành trình tiến về Đất hứa, mà Đất hứa này là vùng phì nhiêu, nơi chảy sữa và mật. Thiên Chúa ấy được coi là người mục tử dẫn chiên đến đồng cỏ xanh tươi, đến suối nước trong lành. Đức Giêsu cũng chẳng làm khác với Cha của Ngài.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Ngài tỏ mình ra như người mục tử. Khi thấy đoàn dân bơ vơ như bầy chiên không người chăn dắt, Ngài qui tụ họ lại bằng cách dạy dỗ họ nhiều điều. Nhưng khi chiều xuống, Ngài cũng biết họ cần ăn. Lo cho chiên được no là nhiệm vụ của người mục tử. Đức Giêsu đã muốn các môn đệ cộng tác trong việc nuôi ăn này: “Chính anh em hãy cho họ ăn !” Với tất cả những gì môn đệ có, vỏn vẹn năm chiếc bánh và hai con cá, năm ngàn người đã được ăn no và còn dư mười hai thúng đầy. Chiều hôm đó, cỏ như xanh hơn vì lòng người vui rộn rã. Qua phép lạ lớn này, Đức Giêsu tỏ mình ra cho đám đông dân chúng. Đây là phép lạ của sự bẻ ra và được nhân lên. Chẳng phải Thầy Giêsu mới là người bẻ ra và trao đi cho các môn đệ. Chính các môn đệ cũng đã làm như thế cho đoàn dân.

Bẻ ra và trao đi là điều kiện để giải quyết nạn đói của thế giới hôm nay. Chỉ có thể xóa nạn đói nghèo bằng sẻ chia và liên đới. Đừng sợ nếu bạn chỉ có ít cá và bánh, ít thời giờ, tiền bạc, khả năng. Hãy trao vào tay Chúa tất cả những gì bạn có và để Người định liệu.

Cầu Nguyện

Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng tấm bánh để dành của con thuộc về người đói, chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi, tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.

Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng, có bao điều con lãng phí bên cạnh những Ladarô túng quẫn, có bao điều con hưởng lợi dựa trên nỗi đau của người khác, có bao điều con định mua sắm dù chẳng có nhu cầu.

Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công chẳng ở đâu xa. Nó nằm ngay nơi sự khép kín của lòng con. Con phải chịu trách nhiệm về cảnh nghèo trong xã hội.

Lạy Cha chí nhân, vũ trụ, trái đất và tất cả tài nguyên của nó là quà tặng Cha cho mọi người có quyền hưởng.

Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt, vì Cha muốn chúng con san sẻ cho nhau. Thế giới còn nhiều người đói nghèo là vì chúng con giữ quá điều cần giữ.

Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu, nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J


Ánh sáng và sự sống

(04.1.2016 – Thứ Hai sau lễ Hiển Linh)

Lời Chúa: Mt 4,12-17.23-25
Hồi ấy, khi Đức Giê-su nghe tin ông Gio-an đã bị nộp, Người lánh qua miền Ga-li-lê. Rồi Người bỏ Na-da-rét, đến ở Ca-phác-na-um, một thành ven biển hồ Ga-li-lê, thuộc địa hạt Dơ-vu-lun và Náp-ta-li, để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a nói : Này đất Dơ-vu-lun, và đất Náp-ta-li, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông Gio-đan, hỡi Ga-li-lê, miền đất của dân ngoại ! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi.

Từ lúc đó, Đức Giê-su bắt đầu rao giảng và nói rằng : "Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần."

Thế rồi Đức Giê-su đi khắp miền Ga-li-lê, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân. Danh tiếng Người đồn ra khắp xứ Xy-ri. Thiên hạ đem đến cho Người mọi kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền : những kẻ bị quỷ ám, kinh phong, bại liệt ; và Người đã chữa họ. Từ miền Ga-li-lê, vùng Thập Tỉnh, thành Giê-ru-sa-lem, miền Giu-đê và vùng bên kia sông Gio-đan, dân chúng lũ lượt kéo đến đi theo Người.

Suy Niệm

Từ sau lễ Hiển Linh đến lễ Chúa Giêsu chịu phép Rửa, Giáo Hội cho chúng ta đọc các bài Tin Mừng về việc Chúa tỏ mình. Mỗi bài là một dịp Chúa tỏ mình cho Dân của Người. Bài đọc hôm nay cho thấy Đức Giêsu tỏ mình lần đầu tiên tại Galilê, vùng đất có nhiều người ngoại giáo sinh sống. Ngài tỏ mình tại Caphácnaum, một tỉnh lớn chuyên đánh cá gần hồ Galilê, tỉnh này nằm trong địa giới của chi tộc Naptali ngày xưa. Thánh Mátthêu thấy việc tỏ mình này làm ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia: “Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi” (Is 9,1).

Như thế Đức Giêsu chính là ánh sáng rực rỡ xua tan bóng tối, Người nâng dậy những ai đang ngồi trong cảnh chết chóc, tối tăm. Phần sau của bài Tin Mừng hôm nay cho ta thấy điều đó (Mt 4, 23-25). Đức Giêsu đã đi khắp vùng Galilê để làm ba việc: dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng và chữa lành bệnh nhân. Thật ra việc dạy dỗ và việc rao giảng có thể coi là một, nếu thế chương trình hành động của Đức Giêsu sẽ gồm giảng dạy và chữa bệnh. Dù giảng dạy hay chữa bệnh, Đức Giêsu chỉ muốn một điều đó là làm vơi nhẹ gánh nặng của những người đang đau khổ. Đức Giêsu loan báo Nước Trời đã đến gần (Mt 4, 17), và Người chứng tỏ cho thấy Nước ấy đã đến thật rồi qua việc chữa lành moi bệnh hoạn tật nguyền của dân.

Cách đây hai ngàn năm, đã có những người bị quỷ ám, kinh phong, bại liệt. Ngày nay, dù khoa học tiến bộ, nhưng bệnh tật vẫn không tha con người. Y khoa vẫn phải đối mặt với những chứng bệnh mới, chưa có thuốc chữa. Con người không bị ám bởi quỷ, nhưng bởi những sản phẩm do mình làm ra. Làm thầy dạy và làm lương y là hai nghề đặc biệt tiếp nối công việc ngày xưa của Thầy Giêsu, để loan báo cho thế giới hôm nay về sự sống, ánh sáng và hy vọng.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, vì Chúa đã bẻ tấm bánh trao cho chúng con, xin cho những người nghèo khổ được no đủ.

Vì Chúa đã xao xuyến trong Vườn Dầu, xin cho các bạn trẻ đủ sức đối diện với những khó khăn gay gắt của cuộc sống.

Vì Chúa bị kết án bất công, xin cho chúng con can đảm bênh vực sự thật.

Vì Chúa bị làm nhục và nhạo báng, xin cho phụ nữ và trẻ em được tôn trọng.

Vì Chúa chịu vác thập giá nặng nề, xin cho những người bệnh tật được đỡ nâng.

Vì Chúa bị lột áo và đóng đinh, xin cho sự hiền hòa thắng được bạo lực.

Vì Chúa dang tay chết trên thập giá, xin cho đất nối lại với trời, con người nối lại mối dây liên đới với nhau.

Vì Chúa đã phục sinh trong niềm vui òa vỡ, xin cho chúng con biết đón lấy đời thường với tâm hồn thanh thản bình an. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


NGÔI SAO DẪN ĐƯỜNG

(03.01.2016 – Lễ Chúa Hiển Linh năm c)

Lời Chúa: Mt 2, 1-12
Khi Ðức Giêsu ra đời tại Bêlem, miền Giuđê, thời vua Hêrôđê trị vì, có mấy nhà chiêm tinh từ phương Ðông đến Giêrusalem, và hỏi: “Ðức Vua dân Dothái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Ðông, nên chúng tôi đến bái lạy Người.” Nghe tin ấy, vua Hêrôđê bối rối, và cả thành Giêrusalem cũng xôn xao. Nhà vua liền triệu tập tất cả các thượng tế, các kinh sư trong dân lại, và hỏi cho biết Ðấng Kitô phải sinh ra ở đâu. Họ trả lời: “Tại Bêlem, miền Giuđê, vì trong sách ngôn sứ, có chép rằng: Phần ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất Giu-đa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giu-đa, vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời”. Bấy giờ vua Hêrôđê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện. Rồi vua phái các vị ấy đi Bêlem và dặn rằng: “Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người.” Nghe nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương Ðông, lại dẫn đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại. Trông thấy ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng. Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Maria, liền sấp mình bái lạy Người, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến. Sau đó, họ được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hêrôđê nữa, nên đã đi lối khác mà về xứ mình.

Suy Niệm

Ðoạn Tin Mừng trên nói về các nhà chiêm tinh dân ngoại theo ánh sao mà tìm đến bái yết Hài Nhi Một loạt câu hỏi thường được đặt ra hôm nay. Làm sao một ngôi sao có thể dẫn đường cho họ đi? Nếu đó là một ngôi sao sáng lạ lùng thì tại sao thành Giêrusalem lại không nhận biết? Bởi đâu ngôi sao lại không đi thẳng tới Bêlem? Có tin được chuyện ngôi sao ngừng lại trước cửa nhà không? Các câu hỏi trên đều xoay quanh ngôi sao lạ. Một ngôi sao như thế có thật không hay đây chỉ là một truyền thuyết?

Thánh Mátthêu đã viết đoạn Tin Mừng này theo một thể văn đặc biệt của người Do Thái. Chúng ta không nên hiểu mọi chi tiết theo nghĩa đen. Ðiều quan trọng không phải là có một ngôi sao lạ, một ngôi sao thông minh biết dẫn lối chỉ đường. Ðiều quan trọng là điều Mátthêu muốn nói với ta: Ðức Giêsu không phải chỉ là Mêsia cho dân Do Thái, Ngài còn là Ðấng Cứu Ðộ cho cả nhân loại.

Các nhà chiêm tinh là dân ngoại. Họ đại diện cho mọi dân tộc, cho chính chúng ta. Họ khao khát tìm ơn cứu độ. Qua những dấu chỉ kỳ diệu hay đơn sơ trong vũ trụ, họ nghe thấy lời mời gọi lên đường. Chấp nhận lên đường là chấp nhận bỏ lại tất cả và bước đi trong đêm tối. Các nhà chiêm tinh không dựa vào điều gì khác ngoài ánh sao khi tỏ khi mờ. Cần có đức tin cứng cáp mới dám dựa vào một dấu chỉ mong manh như thế. Cũng cần có đức tin mạnh mẽ mới dám tin rằng vị vua mới sinh đang khiêm tốn sống trong một ngôi nhà ở Bêlem, chứ không uy nghi ngự giữa hoàng cung lộng lẫy. Cần có một đức tin khiêm tốn biết chừng nào mới có thái độ sấp mình bái lạy trước Hài Nhi, và tiến dâng lễ vật quý giá.

Thiên Chúa vẫn không ngừng lôi kéo cả nhân loại đến với Con Một của Ngài là Ðức Giêsu Kitô. Ngài vẫn không ngừng cho những ánh sao dẫn đường. Không phải là ánh sao trên trời cao, mà là ánh sáng Ngài gieo vào lòng người. Mỗi người chúng ta phải trung thành với ánh sáng đó, và bước vào cuộc hành trình đức tin đầy mạo hiểm, như các nhà chiêm tinh ngày xưa.

Ðôi khi chúng ta có nét giống Hêrôđê, sợ hãi bối rối trước sự xuất hiện của Ðấng Cứu Ðộ. Hãy để Chúa làm lung lay ngai vàng của bạn, đưa bạn vào sự bấp bênh, mong manh, để rồi cuối cùng bạn gặp được sự vững vàng trong Chúa.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, tạ ơn Chúa đã cho chúng con ánh sáng mặt trời, mặt trăng, và ánh sáng từ những nguồn năng lượng trên mặt đất.

Tạ ơn Chúa vì Chúa đã gọi chúng con là ánh sáng. Ðó là vinh dự và cũng là một trách nhiệm nặng nề.

Xin cho chúng con có khả năng đẩy lui bóng tối của hận thù và bất công, của buồn phiền và thất vọng.

Xin cho chúng con biết giữ gìn ngọn lửa mà Chúa đã thắp lên trong lòng chúng con, và biết vâng theo những soi sáng của Chúa qua từng phút giây của cuộc sống.

Lạy Chúa Giêsu, cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối vẫn còn tiếp diễn trên thế giới và trong lòng chúng con.

Ước gì chúng con đừng chỉ lo nguyền rủa bóng tối, nhưng can đảm thắp lên những ngọn lửa, để cả trái đất ngập tràn ánh sáng Chúa.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J


CÁC TIN KHÁC

SUY NIỆM CHÚA NHẬT LỄ GIÁNG SINH 25-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT LỄ GIÁNG SINH 25-12-2016

NGÔI LỜI LÀM NGƯỜI
(25.12.2016 – Lễ Chúa Giáng Sinh – Thánh Lễ Ban Ngày)

Trong ngày đại lễ mừng Chúa Giáng Sinh, Giáo Hội cho chúng ta nghe Lời mở đầu Tin Mừng theo thánh Gioan. Lời mở đầu này là một bài ca về sự cao trọng vô song của Ngôi Lời. Ngôi Lời là Đấng vĩnh hằng, đã hiện hữu từ nguyên thủy. Ngài là Thiên Chúa, là Con Một luôn hướng về Thiên Chúa Cha (c. 1).

SUY NIỆM CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG 18-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG 18-12-2016

ĐỪNG NGẠI
(18.12.2016 – Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm A)

Tin Mừng Luca nói đến việc truyền tin cho Ðức Mẹ, còn Tin Mừng Mátthêu lại nói đến việc truyền tin cho Giuse. Sứ thần Chúa giải tỏa nỗi lúng túng và bối rối của ông, khi báo cho ông hay thai nhi nơi người vợ chưa cùng ông chung sống là do quyền năng Thánh Thần. Sứ thần mời gọi ông cứ đón nhận Maria làm vợ, và chấp nhận thai nhi như con mình. Giuse đã nói tiếng Xin Vâng. Ông đón lấy những mầu nhiệm mà ông không hiểu heat.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG 11-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG 11-12-2016

CÒN PHẢI ĐỢI AI
(11.12.2016 – Chúa nhật 3 Mùa Vọng năm A)

“Anh em ra xem gì trong hoang địa?” Ðức Giêsu đã ba lần đặt câu hỏi như thế. Hẳn không phải để xem một cây sậy bị gió lay, vì Gioan chẳng phải là người dễ lung lay, khuất phục. Cũng không phải để xem người mặc lụa là gấm vóc, vì Gioan chỉ có áo lông lạc đà và dây lưng da. Nhưng để gặp một vị ngôn sứ cao trọng hơn cả, vì ông ở đỉnh cao kết thúc Cựu Ước, đồng thời ông là người giới thiệu Ðức Kitô cho dân Ít-ra-en.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG 04-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG 04-12-2016

HÃY SÁM HỐI
(4.12.2016 – Chúa nhật 2 Mùa Vọng năm A)

Nước Trời đã gần, Ðấng Mêsia sắp đến: đó là điều Gioan đã hô to trong hoang địa miền Giuđê. Ðối với ông, Ðấng Mêsia thật là vị Thẩm phán đáng sợ. Chính Ngài sẽ tách biệt người lành với kẻ dữ, như người ta phân biệt thóc mẩy với thóc lép, “thóc mẩy thì thu vào kho, thóc lép thì bỏ vào lửa.” Ngày Ðấng Mêsia đến cũng là ngày Thiên Chúa thịnh nộ. Rìu đã sẵn, cây không sinh quả thì bị chặt đi. Người ta sẽ phải chịu phép rửa trong lửa hồng.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG 27-11-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG 27-11-2016

HÃY SẴN SÀNG
(27.11.2016 – Chúa nhật 1 Mùa vọng năm A)

Vào một ngày của tháng 10 năm 1992, một số người Nam Hàn tụ tập ở các nhà thờ để chờ ngày tận thế đến vào lúc nửa đêm. Có người đã bán nhà và xin nghỉ việc, nhưng dĩ nhiên đó không phải là ngày tận thế. Kinh Thánh chẳng hề nói tận thế đến vào lúc nào. Ðức Giêsu cũng bảo là Ngài không biết (Mt 24,36).

Top