CỘNG ĐOÀN CHÚA KITÔ PHỤC SINH

TRUNG TÂM ĐỨC BÀ PHÙ HỘ CÁC GIÁO HỮU

1616 Pyrenees Avenue - Stockton, CA 95210

SUY NIỆM CHÚA NHẬT TUẦN XX THƯỜNG NIÊN 14-08-2016

Đăng vào: 06:08 NGÀY 14/08/2016        Số lượt xem: 1624

Tiệc cưới đã sẵn sàng

(18.8.2016 – Thứ năm Tuần 20 Thường niên)

Lời Chúa: Mt 22, 1-14
Đức Giê-su lại dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng: “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến. Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ: “Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới! “ Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi: kẻ thì đi thăm trại, người thì đi buôn, còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết chết. Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng. Rồi nhà vua bảo đầy tớ: “Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. Vậy các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.” Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực khách. “Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới, mới hỏi người ấy: “Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới? ” Người ấy câm miệng không nói được gì. Nhà vua liền bảo những người phục dịch: “Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng! Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.”

Suy niệm

Dụ ngôn hôm nay nói về một tình yêu bị từ chối. Chẳng có gì long trọng và tưng bừng cho bằng tiệc cưới của hoàng tử. Tiệc cưới này do chính nhà vua khoản đãi với sự chuẩn bị chu đáo. Vua đã mời các quan khách từ trước, và còn mời nhiều lần sau đó. Trước những lời mời trân trọng của nhà vua, họ đã chối từ. Thái độ của quan khách thật không sao hiểu nổi. Họ chẳng sợ xúc phạm đến nhà vua khi coi chuyện đi buôn và chăn nuôi quan trọng hơn chuyện dự tiệc cưới hoàng tử (c. 5). Thậm chí có kẻ còn bắt các đầy tớ, hành hạ và giết đi (c. 6). Những khách quý bây giờ trở thành kẻ sát nhân. Họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ ghê gớm của nhà vua về sự xúc phạm đó.

Như thế tiệc cưới cho hoàng tử sẽ đi về đâu ? Ai là người sẽ được mời tiếp theo, khi những người trước tỏ ra bất xứng ? Nhà vua đã đưa ra một quyết định rất bất ngờ. “Hãy đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới” (c. 9). Như thế phòng tiệc bây giờ vẫn đầy người được mời, có cả tốt lẫn xấu.

Dụ ngôn trên đây lại được kết nối với một dụ ngôn khác. Chúng ta ngạc nhiên khi thấy nhà vua đi vào phòng tiệc để quan sát cách ăn mặc của những vị khách đến từ đường phố (c. 11). Có người không mặc y phục lễ cưới và đã bị trừng phạt nặng nề (c. 13). Tại sao lại phạt anh, khi anh bất ngờ được đưa vào ăn cưới ? Nhưng đừng quên các người khác đều mang y phục lễ cưới đầy đủ, nên anh chẳng nói được gì để tự biện minh (c. 12).

Lịch sự với Thiên Chúa là điều ta dễ quên. Ngài vẫn trân trọng mời ta dự tiệc chung vui với Ngài, với Con của Ngài. “Mọi sự đã sẵn, mời quý vị đến dự tiệc cưới” (c. 4). Đối với Ngài, sự hiện diện của chúng ta đem lại niềm vui lớn. Khi đa số dân Do-thái, những khách quý được mời trước, từ chối Ngài, Ngài đã không muốn phòng tiệc bị trống, tiệc cưới bị đình hoãn. Thiên Chúa chấp nhận mở cửa phòng tiệc cho mọi người. Họ đến từ muôn phương, có người tốt người xấu, để làm nên Giáo hội. Giáo hội gồm những người được mời và được gọi một cách nhưng không. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần lịch sự với Thiên Chúa, người chủ tiệc, cần mặc y phục lễ cưới một cách đàng hoàng. Y phục ấy chính là một đời sống nghiêm túc theo giáo huấn của Đức Giêsu.

Các kitô hữu chúng ta đã được ngồi trong phòng tiệc của Thiên Chúa. Chúng ta đã được mời và được gọi để sống trong Giáo hội, nhưng chưa chắc chúng ta nằm trong số những người được tuyển chọn. Số người được chọn bao giờ cũng ít hơn số người được gọi. Để vào số những người được chọn, chúng ta phải biết trân trọng ơn ban. Có khi chúng ta cũng coi chuyện buôn bán làm ăn của mình quan trọng hơn những lời mời khẩn thiết đến từ Thiên Chúa. Làm thế nào để chúng ta giữ được ơn cứu độ Chúa đang ban hôm nay?

Lời nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin thương nhìn đến Hội Thánh là đàn chiên của Chúa.

Xin ban cho Hội Thánh sự hiệp nhất và yêu thương, để làm chứng cho Chúa giữa một thế giới đầy chia rẽ.

Xin cho Hội Thánh không ngừng lớn lên như hạt lúa.

Xin đừng để khó khăn làm chúng con chùn bước, đừng để dễ dãi làm chúng con ngủ quên. Ước gì Hội Thánh trở nên men được vùi sâu trong khối bột loài người để bột được dậy lên và trở nên tấm bánh. Ước gì Hội Thánh thành cây to bóng rợp để chim trời muôn phương rủ nhau đến làm tổ.

Xin cho Hội Thánh trở nên bàn tiệc của mọi dân nước, nơi mọi người được hưởng niềm vui và tự do.

Cuối cùng xin cho chúng con biết xây dựng một Hội Thánh tuyệt vời, nhưng vẫn chấp nhận cỏ lùng trong Hội Thánh. Ước gì khi thấy Hội Thánh ở trần gian, nhân loại nhận ra Nước Trời ở gần bên. Amen.

Lm. Anton Nguyễn Cao Siêu, S.J.


Cứ đến mà xem

(24.8.2016 – Thứ Tư, Thánh Barthôlômêô, tông đồ)

Lời Chúa: Ga 1,45-51
Một hôm, ông Phi-líp-phê gặp ông Na-tha-na-en và nói : "Đấng mà sách Luật Mô-sê và các ngôn sứ nói tới, chúng tôi đã gặp : đó là ông Giê-su, con ông Giu-se, người Na-da-rét." Ông Na-tha-na-en liền bảo : "Từ Na-da-rét, làm sao có cái gì hay được ?" Ông Phi-líp-phê trả lời : "Cứ đến mà xem !" Đức Giê-su thấy ông Na-tha-na-en tiến về phía mình, liền nói về ông rằng : "Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối." Ông Na-tha-na-en hỏi Người : "Làm sao Ngài lại biết tôi ?" Đức Giê-su trả lời : "Trước khi Phi-líp-phê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi." Ông Na-tha-na-en nói : "Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Ít-ra-en !" Đức Giê-su đáp : "Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin ! Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa." Người lại nói : "Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người."

Suy Niệm

Thầy Giêsu là người tìm thấy Philípphê và gọi anh đi theo (Ga 1, 43). Sau khi gặp Thầy, Philípphê đi tìm Nathanaen. Ông rủ bạn mình đến gặp Thầy Giêsu. Nathanaen không được nhắc tên trong mọi danh sách nhóm Mười Hai. Vào thế kỷ thứ 9, có người coi Nathanaen là Batôlômêô, lý do vì trong mọi danh sách, Batôlômêô là tên luôn đi ngay sau Philípphê. Chúng ta không chắc Nathanaen có phải là Batôlômêô không. Nhưng điều đó không quan trọng mấy. Dù sao Nathanaen cũng là một người môn đệ đã theo Thầy Giêsu, và đã có mặt trong nhóm gặp Đấng phục sinh bên bờ hồ (Ga 21, 2). Bài Tin Mừng hôm nay cũng có thể cho ta thấy ít nhiều về khuôn mặt của vị tông đồ mà chúng ta mừng kính.

Sau khi được Thầy Giêsu tìm thấy và mời: “Anh hãy theo tôi” (c. 43). Philípphê đã theo Thầy và hẳn đã ở lại với Thầy một thời gian. Chính sự gần gũi và quen biết này đã khiến ông tin Thầy là Đấng được tất cả Sách Thánh nói tới (c. 45). Trong niềm vui sướng, Philípphê tìm thấy Nathanaen, và khoe: “Chúng tôi đã tìm thấy Đấng mà sách Luật Môsê và các ngôn sứ nói tới.” Đấng ấy có tên là Giêsu, có cha là Giuse, có quê ở Nadarét. Với một chút thành kiến, Nathanaen đã không thể tin được chuyện này. Một ngôi làng vô danh như Nadarét, làm sao có thể sinh ra điều tốt được? Nhưng Philípphê không chịu bỏ cuộc, ông tiếp tục mời gọi bạn mình, như Đức Giêsu đã mời hai môn đệ đầu tiên: “Hãy đến mà xem” (cc. 39. 46). Cuối cùng Nathanaen đã nhận lời, đã đến và đã xem thấy.

Cuộc hạnh ngộ diễn ra giữa Thầy Giêsu với Nathanaen. Bằng cái nhìn thấu suốt, Thầy nhận ra cái tốt đẹp nơi con người anh: “Đây là một người Israel đích thật, nơi anh không có gì gian dối” (c. 47). Quả là một lời khen bất ngờ đối với Nathanaen, người mới gặp Thầy lần đầu. Anh ngỡ ngàng khi thấy Thầy biết rõ bề sâu của lòng mình. “Làm sao Ngài lại biết tôi?” (c. 48). Làm sao Ngài biết tôi là người không thích quanh co, gian dối ? Đức Giêsu bảo Ngài đã thấy anh dưới cây vả, trước khi Philípphê gọi anh. Nathanaen nhanh chóng tuyên xưng niềm tin vào Thầy Giêsu (c. 49). Và Thầy hứa sẽ cho anh thấy trời mở ra để trò chuyện với con người. Thầy như cái thang bắc từ trời, để các thiên thần lên xuống (c. 51), để Thiên Chúa và con người gặp nhau.

Như Nathanaen, chúng ta cũng trở nên môn đệ nhờ có người giới thiệu. Chỉ ai đã thực sự gặp mới hăng hái đi giới thiệu Chúa với người khác. Chúa Giêsu hôm nay vẫn qua người khác mà gọi tôi theo Ngài. Nhưng cuối cùng chính tôi vẫn phải gặp mặt Ngài và để Ngài chinh phục. Dần dần Ngài dắt tôi vào mầu nhiệm của con người Ngài. Ngài là Giêsu Nadarét, con ông Giuse, và là chính Con Thiên Chúa Ngài là chiếc thang đưa tôi từ đất lên mà gặp gỡ trời cao.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa, khi đến với Chúa con tháo bỏ đôi giày: những tham vọng của con con cởi bỏ đồng hồ: thời khóa biểu của con, con đóng lại bút viết: các quan điểm của con, con bỏ xuống chìa khóa: sự an toàn của con, để con được ở một mình với Ngài, lạy Thiên Chúa duy nhất và chân thật.

Sau khi được ở với Ngài, con sẽ xỏ giày vào để đi theo đường của Chúa, con sẽ đeo đồng hồ để sống trong thời gian của Chúa, con sẽ đeo kính vào để nhìn thế giới của Chúa, con sẽ mở bút ra để viết những tư tưởng của Chúa, con sẽ cầm chìa khóa lên để mở những cánh cửa của Chúa. (Graham Kings)

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Tôi là nữ tì của Chúa

(22.8.2016 – Thứ Hai, Đức Maria Nữ vương)

Lời Chúa: Lc 1, 26-38
Bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a. Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì. Sứ thần liền nói: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.” Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng! ” Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.

Suy Niệm

Maria, một thôn nữ của ngôi làng Nadarét nhỏ bé thuộc vùng Galilê. Cô đã đính hôn, và cứ sự thường, Cô sẽ kết hôn với ông Giuse. Cuộc sống của Cô bề ngoài chẳng có gì khác thường. Nhưng bên trong, Cô là một kiệt tác của Thiên Chúa. Đơn giản vì Cô được tuyển chọn giữa mọi phụ nữ trên địa cầu để trở nên Mẹ của Con Thiên Chúa, Mẹ của chính Ngôi Lời nhập thể. Thiên Chúa đã làm những điều tốt đẹp nhất cho Cô để Cô xứng đáng với đặc ân mà chẳng ai dám nghĩ tới.

Thiên Chúa muốn Con Một của Ngài làm người trăm phần trăm, nên Ngài cần một người mẹ trần thế cho Người Con ấy. Maria được chọn và được chuẩn bị hết sức chu đáo cho trọng trách này. Nhưng Thiên Chúa vẫn tôn trọng quyết định của Cô. Maria có chấp nhận cộng tác vào kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa không ? Một Thiên Chúa tôn trọng tự do là một Thiên Chúa biết mời gọi, hỏi ý. Thiên Chúa cần sự gật đầu ưng thuận của một cô thiếu nữ xứ Paléttin để Con của Ngài được làm người ở trên trái đất. Thiên Chúa khiêm tốn không muốn đặt Cô trước sự đã rồi. Ngài muốn Con của Ngài được Cô đón nhận vào cả hồn lẫn xác.

Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện sứ thần Gabrien truyền tin cho Maria. Đúng hơn đây là chuyện Thiên Chúa siêu việt hỏi ý một thụ tạo nhỏ bé. Lời chào của sứ thần làm Cô rất bối rối, không hiểu và sợ hãi (cc. 29-30). Maria được chào là Đấng đầy ân sủng, nghĩa là người được Thiên Chúa đặc biệt mến yêu. Ngài vẫn luôn ở cùng Cô ngay từ khi Cô còn trong lòng mẹ. Sứ thần báo tin Cô sẽ thụ thai một con trai. Người Con này là Con Đấng Tối Cao, là Vị Vua thuộc dòng Đavít (c. 33). Hẳn Maria biết ngay là mình được mời gọi làm Mẹ Đấng Mêsia, một danh dự mà bao thiếu nữ Do thái mong đợi.

Nhưng Maria vẫn chưa hiểu làm sao Cô có thể thụ thai khi Cô chưa làm lễ thành hôn và về chung sống với chồng (c. 34). Sứ thần cho biết việc Cô thụ thai là chuyện độc nhất vô nhị. Cô có con là vì “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên Cô và quyền năng của Đấng Tối Cao sẽ tỏa bóng trên Cô” (c. 35). Người chồng tương lai của Cô không dự phần vào việc thụ thai này. Con của Cô sẽ được gọi là Con Thiên Chúa theo nghĩa viên mãn nhất.

Maria đã nói tiếng Xin Vâng với đề nghị của Thiên Chúa (c. 38). Cô đã thụ thai từ khi nói tiếng Xin Vâng đầy tín thác ấy. Ngôi Hai Thiên Chúa đã hiện diện trong lòng Cô, trong đời Cô. Chúng ta cũng được Thiên Chúa mời gọi và hỏi ý như Maria xưa. Ngài cũng cần từng người chúng ta để cứu độ cả nhân loại. Nếu chúng ta chịu cưu mang Đức Giêsu, sinh hạ và làm cho Ngài lớn lên, thì chúng ta được chia sẻ chức làm mẹ của Mẹ Thiên Chúa.

Cầu Nguyện

Lạy Mẹ Maria, khi đọc Phúc Âm, lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ lên đường. Mẹ đi giúp bà Isave, rồi đi Bêlem sinh Đức Giêsu. Mẹ đưa con đi trốn, rồi dâng Con trong đền thờ. Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc cưới ở Cana. Mẹ đi thăm Đức Giêsu khi Ngài đang rao giảng. Và cuối cùng Mẹ đã theo Ngài đến tận Núi Sọ.

Mẹ lên đường để đáp lại một tiếng gọi âm thầm hay rõ ràng, từ ngoài hay từ trong, từ con người hay từ Thiên Chúa. Chúng con thấy Mẹ luôn đi với Đức Giêsu trong mọi bước đường của cuộc sống. Chẳng phải con đường nào cũng là thảm hoa. Có những con đường đầy máu và nước mắt.

Xin Mẹ dạy chúng con đừng sợ lên đường mỗi ngày, đừng sợ đáp lại những tiếng gọi mới của Chúa dù phải chấp nhận đoạn tuyệt chia ly. Xin giữ chúng con luôn đi trên Đường-Giêsu để chúng con trở thành nẻo đường khiêm hạ đưa con người hôm nay đến gặp gỡ Thiên Chúa.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


CỬA HẸP

(21.8.2016 – Chúa nhật 21 Mùa Thường niên, Năm C)

Lời Chúa: Lc 13,22-30
Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. Có kẻ hỏi Người : "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không ?" Người bảo họ : "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết : có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.

"Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói : 'Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào !', thì ông sẽ bảo anh em : 'Các anh đấy ư ? Ta không biết các anh từ đâu đến !' Bấy giờ anh em mới nói : 'Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.' Nhưng ông sẽ đáp lại : 'Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !'

"Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. 29 Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.

"Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót."

Suy Niệm

Cuộc đời thật ra gồm nhiều cửa hẹp. Cửa hẹp khi thi vào đại học. Cửa hẹp khi đi xin việc làm. Cửa hẹp khi muốn đưa trái banh vào lưới. Sống là phấn đấu bước qua nhiều cửa hẹp. Cửa càng hẹp, càng phải cố gắng nhiều. Cửa hẹp mà vào được mới quý. Nếu thiên đàng có cửa, thì hẳn vào cửa thiên đàng chẳng phải như dạo chơi. “Hãy chiến đấu để vào qua cửa hẹp” (Lc 13,24), vì “cửa hẹp dẫn đến sự sống” (Mt 7,14).

Chiến đấu ở đây là chiến đấu với chính mình, với cái tôi cồng kềnh của mình, nặng nề vì những vun vén cá nhân, phình to vì tự hào và tham vọng. Thật ra cửa vào sự sống không hẹp nhưng hẹp vì cái tôi của tôi to quá. Cần nỗ lực liên tục để giữ cho cái tôi nhỏ lại, khiêm hạ trước Thiên Chúa, cởi mở trước anh em. Cần có một cái tôi như trẻ thơ mới được vào Nước Trời (Mt 18,3). Cái tôi của chúng ta luôn có khuynh hướng bành trướng nhờ thu tích nơi mình tri thức, tiền bạc, khả năng. Cả kinh nghiệm, tuổi tác, đạo đức, chức vụ, cũng có thể làm cái tôi xơ cứng và khép lại. Ðể “người lớn” trở nên hồn hậu như trẻ thơ, cần phải biến đổi và tự hạ (x. Mt 18,3-4). Ðây thật là một cuộc chiến với chính mình. Khi hủy mình ra không, ta sẽ dễ đi qua cửa hẹp.

Nhiều người Do Thái đến chậm, khi cửa đã đóng. Họ gõ cửa và đòi vào. Họ tưởng thế nào mình cũng có một chỗ nơi bàn tiệc, bởi lẽ mình đã từng ngồi đồng bàn với Ðức Giêsu, và đã nhiều lần nghe Ngài giảng dạy. Tiếc thay, tương quan đó lại quá hời hợt đến độ Chúa phải lên tiếng nói với họ: “Ta không biết các anh từ đâu đến!” Chúa cũng có thể nói với chúng ta như vậy, dù chúng ta đã dự lễ, rước lễ, nghe giảng, tĩnh tâm... Chúa vẫn không quen biết chúng ta vì chúng ta chẳng để cho Ngài đi vào đời mình.

Chúng ta vẫn là những người xa lạ trước mắt Chúa. Ðời sống Kitô hữu là một cuộc chiến đấu liên tục. Chiến đấu để qua cửa hẹp nhờ bỏ cái tôi ích kỷ. Chiến đấu để vào trước khi cửa đóng lại. Cứu độ là một ơn Chúa ban, nhưng ta phải nỗ lực mới dám đưa tay đón nhận. Ước gì chúng ta đừng tự hào vì đã biết Chúa, nhưng phải làm sao để Chúa biết ta và reo lên: “Ðây là đầy tớ tốt lành và trung tín.”

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con dám hành động theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.

Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện, vì xác tín rằng Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con, Chúa ngàn lần quảng đại hơn con, và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.

Lạy Chúa Giêsu trên thập giá, xin cho con dám liều theo Chúa mà không tính toán thiệt hơn, anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ, can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim, và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.

Ước gì khi dâng lên Chúa những hy sinh làm cho tim con rướm máu, con cảm nghiệm được niềm vui bất diet của người một lòng theo Chúa.


Tiệc cưới đã sẵn sàng

(18.8.2016 – Thứ năm Tuần 20 Thường niên)

Lời Chúa: Mt 22, 1-14
Đức Giê-su lại dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng: “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến. Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ: “Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới! “Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi: kẻ thì đi thăm trại, người thì đi buôn, còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết chết. Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng. Rồi nhà vua bảo đầy tớ: “Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. Vậy các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.” Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực khách. “Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới, mới hỏi người ấy: “Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới? ” Người ấy câm miệng không nói được gì.1 Nhà vua liền bảo những người phục dịch: “Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng! Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.”

Suy niệm

Dụ ngôn hôm nay nói về một tình yêu bị từ chối. Chẳng có gì long trọng và tưng bừng cho bằng tiệc cưới của hoàng tử. Tiệc cưới này do chính nhà vua khoản đãi với sự chuẩn bị chu đáo. Vua đã mời các quan khách từ trước, và còn mời nhiều lần sau đó. Trước những lời mời trân trọng của nhà vua, họ đã chối từ. Thái độ của quan khách thật không sao hiểu nổi. Họ chẳng sợ xúc phạm đến nhà vua khi coi chuyện đi buôn và chăn nuôi quan trọng hơn chuyện dự tiệc cưới hoàng tử (c. 5). Thậm chí có kẻ còn bắt các đầy tớ, hành hạ và giết đi (c. 6). Những khách quý bây giờ trở thành kẻ sát nhân. Họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ ghê gớm của nhà vua về sự xúc phạm đó.

Như thế tiệc cưới cho hoàng tử sẽ đi về đâu ? Ai là người sẽ được mời tiếp theo, khi những người trước tỏ ra bất xứng ? Nhà vua đã đưa ra một quyết định rất bất ngờ. “Hãy đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới” (c. 9). Như thế phòng tiệc bây giờ vẫn đầy người được mời, có cả tốt lẫn xấu. Dụ ngôn trên đây lại được kết nối với một dụ ngôn khác. Chúng ta ngạc nhiên khi thấy nhà vua đi vào phòng tiệc để quan sát cách ăn mặc của những vị khách đến từ đường phố (c. 11). Có người không mặc y phục lễ cưới và đã bị trừng phạt nặng nề (c. 13). Tại sao lại phạt anh, khi anh bất ngờ được đưa vào ăn cưới ? Nhưng đừng quên các người khác đều mang y phục lễ cưới đầy đủ, nên anh chẳng nói được gì để tự biện minh (c. 12).

Lịch sự với Thiên Chúa là điều ta dễ quên. Ngài vẫn trân trọng mời ta dự tiệc chung vui với Ngài, với Con của Ngài. “Mọi sự đã sẵn, mời quý vị đến dự tiệc cưới” (c. 4). Đối với Ngài, sự hiện diện của chúng ta đem lại niềm vui lớn. Khi đa số dân Do-thái, những khách quý được mời trước, từ chối Ngài, Ngài đã không muốn phòng tiệc bị trống, tiệc cưới bị đình hoãn. Thiên Chúa chấp nhận mở cửa phòng tiệc cho mọi người. Họ đến từ muôn phương, có người tốt người xấu, để làm nên Giáo hội. Giáo hội gồm những người được mời và được gọi một cách nhưng không. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần lịch sự với Thiên Chúa, người chủ tiệc, cần mặc y phục lễ cưới một cách đàng hoàng. Y phục ấy chính là một đời sống nghiêm túc theo giáo huấn của Đức Giêsu.

Các kitô hữu chúng ta đã được ngồi trong phòng tiệc của Thiên Chúa. Chúng ta đã được mời và được gọi để sống trong Giáo hội, nhưng chưa chắc chúng ta nằm trong số những người được tuyển chọn. Số người được chọn bao giờ cũng ít hơn số người được gọi. Để vào số những người được chọn, chúng ta phải biết trân trọng ơn ban. Có khi chúng ta cũng coi chuyện buôn bán làm ăn của mình quan trọng hơn những lời mời khẩn thiết đến từ Thiên Chúa. Làm thế nào để chúng ta giữ được ơn cứu độ Chúa đang ban hôm nay?

Lời nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin thương nhìn đến Hội Thánh là đàn chiên của Chúa.

Xin ban cho Hội Thánh sự hiệp nhất và yêu thương, để làm chứng cho Chúa giữa một thế giới đầy chia rẽ.

Xin cho Hội Thánh không ngừng lớn lên như hạt lúa.

Xin đừng để khó khăn làm chúng con chùn bước, đừng để dễ dãi làm chúng con ngủ quên. Ước gì Hội Thánh trở nên men được vùi sâu trong khối bột loài người để bột được dậy lên và trở nên tấm bánh. Ước gì Hội Thánh thành cây to bóng rợp để chim trời muôn phương rủ nhau đến làm tổ.

Xin cho Hội Thánh trở nên bàn tiệc của mọi dân nước, nơi mọi người được hưởng niềm vui và tự do.

Cuối cùng xin cho chúng con biết xây dựng một Hội Thánh tuyệt vời, nhưng vẫn chấp nhận cỏ lùng trong Hội Thánh. Ước gì khi thấy Hội Thánh ở trần gian, nhân loại nhận ra Nước Trời ở gần bên. Amen.

Lm. Anton Nguyễn Cao Siêu, S.J.


Phải chi lửa ấy đã bùng lên

(14.08.2016 – Chúa Nhật Tuần 20 Thường niên)

Lời Chúa: Lc 12,49-53
49 Một hôm, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : "Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên ! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất !

"Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng."

Suy Niệm

Nhiệt độ của trái đất có chiều hướng nóng dần lên. Ðó là một điều đáng sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn lại là sự lạnh lùng giữa người với người. Con người cần cơm bánh và giải trí, nhưng con người còn cần sự nâng đỡ cảm thông. Nhân loại sống được là nhờ tình thương ấm áp. Vậy mà băng giá của lạnh đạm dửng dưng vẫn tồn tại khắp nơi trên mặt đất. Băng giá nằm ngay nơi lòng con người.

Ðức Giêsu đã khẳng định sứ mạng của Ngài: Ngài đến để ném lửa trên mặt đất, và Ngài ước mong, phải chi lửa ấy đã bùng lên. Ngọn lửa Ðức Giêsu muốn nhóm lên không phải là ngọn lửa của án phạt và hủy diệt, không phải là thứ lửa từ trời mà Gioan và Giacôbê định xin đổ xuống trên một làng của xứ Samari. Ðây là ngọn lửa vẫn bừng cháy trong tim Ngài, lửa của Thánh Thần, lửa của yêu thương, lửa hâm nóng hai môn đệ Emmau đang tuyệt vọng.

Chúng ta cần được ngọn lửa của Ðức Giêsu chạm đến, cần được Ngài làm bừng sáng lên những sức mạnh tiềm ẩn nơi ta, để chúng ta trở thành ánh lửa cho thế giới. “Phải chi lửa ấy đã bùng lên!” Chúng ta được mời gọi để thực hiện niềm ước mong mà Ðức Giêsu đã suốt đời ôm ấp, đó là làm cho thế giới nên ấm áp hơn vì con người biết sống cho Thiên Chúa và cho nhau.

Gieo rắc ngọn lửa và ánh sáng là chấp nhận bị từ khước và đe dọa. Ðức Giêsu linh cảm những gì sẽ xảy ra cho đời mình. Ngài sẽ phải chịu một phép rửa kinh khủng, sẽ phải dìm mình thật sâu trong nỗi khổ đau. Hôm nay, Ngài mời chúng ta ném lửa trên mặt đất và chấp nhận đối đầu với sức mạnh của bóng tối. Khi Ðức Giêsu bị treo trên thập tự, khi Ngài bị giam trong mồ tối, bóng tối tưởng như đã nuốt chửng được Ngài. Nhưng ngọn lửa phục sinh đã bừng lên giữa đêm đen. Ðó là niềm hy vọng của chúng ta, những người vẫn còn phải hăng say chiến đấu để đẩy lui bóng tối ra khỏi mọi nơi, mọi chỗ, bóng tối của bất công, sa đọa và tuyệt vọng, bóng tối của hận thù, của nạn mù chữ, bóng tối của nghèo nàn lạc hậu… Bóng tối do khép lại cánh cửa của lòng mình, Bóng tối ở ngay trong lòng tôi.

Có lúc chúng ta sợ hãi bóng tối dầy đặc, mà ngọn lửa của mình lại yếu ớt. Nếu một tỷ Kitô hữu đều là những ngọn lửa thì bóng tối sẽ bị đẩy lùi khỏi mặt đất.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu thương mến, xin ban cho chúng con tỏa lan hương thơm của Chúa đến mọi nơi chúng con đi.

Xin Chúa hãy tràn ngập tâm hồn chúng con bằng Thần Khí và sức sống của Chúa. Xin Chúa hãy xâm chiếm toàn thân chúng con để chúng con chiếu tỏa sức sống Chúa, Xin Chúa hãy chiếu sáng qua chúng con, để những người chúng con tiếp xúc cảm nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.

Xin cho chúng con biết rao giảng về Chúa, không phải bằng lời nói suông, nhưng bằng cuộc sống chứng tá, và bằng trái tim tràn đầy tình yêu của Chúa. (Mẹ Têrêxa Calcutta)

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


CÁC TIN KHÁC

SUY NIỆM CHÚA NHẬT LỄ GIÁNG SINH 25-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT LỄ GIÁNG SINH 25-12-2016

NGÔI LỜI LÀM NGƯỜI
(25.12.2016 – Lễ Chúa Giáng Sinh – Thánh Lễ Ban Ngày)

Trong ngày đại lễ mừng Chúa Giáng Sinh, Giáo Hội cho chúng ta nghe Lời mở đầu Tin Mừng theo thánh Gioan. Lời mở đầu này là một bài ca về sự cao trọng vô song của Ngôi Lời. Ngôi Lời là Đấng vĩnh hằng, đã hiện hữu từ nguyên thủy. Ngài là Thiên Chúa, là Con Một luôn hướng về Thiên Chúa Cha (c. 1).

SUY NIỆM CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG 18-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG 18-12-2016

ĐỪNG NGẠI
(18.12.2016 – Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm A)

Tin Mừng Luca nói đến việc truyền tin cho Ðức Mẹ, còn Tin Mừng Mátthêu lại nói đến việc truyền tin cho Giuse. Sứ thần Chúa giải tỏa nỗi lúng túng và bối rối của ông, khi báo cho ông hay thai nhi nơi người vợ chưa cùng ông chung sống là do quyền năng Thánh Thần. Sứ thần mời gọi ông cứ đón nhận Maria làm vợ, và chấp nhận thai nhi như con mình. Giuse đã nói tiếng Xin Vâng. Ông đón lấy những mầu nhiệm mà ông không hiểu heat.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG 11-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG 11-12-2016

CÒN PHẢI ĐỢI AI
(11.12.2016 – Chúa nhật 3 Mùa Vọng năm A)

“Anh em ra xem gì trong hoang địa?” Ðức Giêsu đã ba lần đặt câu hỏi như thế. Hẳn không phải để xem một cây sậy bị gió lay, vì Gioan chẳng phải là người dễ lung lay, khuất phục. Cũng không phải để xem người mặc lụa là gấm vóc, vì Gioan chỉ có áo lông lạc đà và dây lưng da. Nhưng để gặp một vị ngôn sứ cao trọng hơn cả, vì ông ở đỉnh cao kết thúc Cựu Ước, đồng thời ông là người giới thiệu Ðức Kitô cho dân Ít-ra-en.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG 04-12-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG 04-12-2016

HÃY SÁM HỐI
(4.12.2016 – Chúa nhật 2 Mùa Vọng năm A)

Nước Trời đã gần, Ðấng Mêsia sắp đến: đó là điều Gioan đã hô to trong hoang địa miền Giuđê. Ðối với ông, Ðấng Mêsia thật là vị Thẩm phán đáng sợ. Chính Ngài sẽ tách biệt người lành với kẻ dữ, như người ta phân biệt thóc mẩy với thóc lép, “thóc mẩy thì thu vào kho, thóc lép thì bỏ vào lửa.” Ngày Ðấng Mêsia đến cũng là ngày Thiên Chúa thịnh nộ. Rìu đã sẵn, cây không sinh quả thì bị chặt đi. Người ta sẽ phải chịu phép rửa trong lửa hồng.

SUY NIỆM CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG 27-11-2016
SUY NIỆM CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG 27-11-2016

HÃY SẴN SÀNG
(27.11.2016 – Chúa nhật 1 Mùa vọng năm A)

Vào một ngày của tháng 10 năm 1992, một số người Nam Hàn tụ tập ở các nhà thờ để chờ ngày tận thế đến vào lúc nửa đêm. Có người đã bán nhà và xin nghỉ việc, nhưng dĩ nhiên đó không phải là ngày tận thế. Kinh Thánh chẳng hề nói tận thế đến vào lúc nào. Ðức Giêsu cũng bảo là Ngài không biết (Mt 24,36).

Top